Thứ Tư, 27/06/2018 23:37 (GMT+07)
Có người tu lâu năm, đạt được thần thông, bèn lên Thiên đường gõ cửa Thượng đế.
Thượng đế hỏi: “Ai đó ?”.
Người này đáp : “Tôi đây”.
Thượng đế nói: “Tôi là ai?”
Người này đáp: “Tôi là tôi”.
Thượng đế nói: “Nếu tôi là tôi và ông là ông thì ở đây không có chỗ cho hai người cùng ở, hãy về đi”. Người kia đành quay trở về tu tiếp.
Lần sau, người này trở lại, gõ cửa Thiên đường, nghe lại câu hỏi của Thượng: “Ai đó?”.
– Tôi. Tôi là ai?
Người này đáp: “Tôi là Ngài”.
Thượng đế bảo: “Hãy vào!”.
|
Lắng nghe lời Phật dạy để chúng ta được tỉnh thức, tránh lầm đường lạc lối |
Cho nên khi chúng ta không phân biệt mình, không chấp cái “ta” thì bao nhiêu người cũng là một, đều sống chung với nhau, hòa thuận vui vẻ.
Cái tên của chúng ta cũng vậy, cha mẹ đặt cho mình một cái tên, có khi lỡ bị đặt tên xấu, và dần dần nó chấp chặt cái tên đó là mình, một khi có ai gọi cái tên ấy mà tán thán, khen là lạ lại thấy sung sướng, phấn khởi. Nhưng nếu vẫn là cái tên đó nhưng người đời bảo là xấu, là không hay thì ta buồn phiền, lo lắng.
Rồi khi lớn lên, khi nghe người khác xưng hô với mình thiếu lịch sự chúng ta lại phiền lòng. Tại sao chỉ vì bị đặt tên xấu mà mình cứ đau khổ, sống chết luân hồi triền miên với nó?
Vì thế, hãy nghe
lời Phật dạy: “Vạn pháp đều như hóa như huyễn” thì ta không bao giờ đau khổ nữa, không phiền muộn nữa. Cái tên hay thậm chí cả thân thể này cũng chỉ là chúng ta “mượn tạm” để sống ở cõi này.
Đặt tên xấu hay tên đẹp không quá quan trọng vì cái danh xưng là giả tạm, cái thân là giả hợp, nếu chúng ta hiểu được như vậy, tất chúng ta an lạc, giải thoát. Cái tên đơn giản chỉ để phân biệt ta với người khác mà thôi, nếu bạn tự xem đó là xấu sẽ là xấu, xem đó là tốt sẽ là tốt cũng như bất cứ điều gì đang gắn với cuộc sống của chúng ta vậy.
Hãy xem người khác như là chúng ta thì bạn sẽ thôi xét đoán, thôi nghi hoặc thôi thù ghét ai đó. Đó là lý do mà từ xưa đến nay, ông bà, cha mẹ thường khuyên nhủ chúng ta là phải “Thương người như thể thương thân”. Điều đó có nghĩa là ta yêu quý bản thân như thế nào thì ta cũng đối xử với mọi người như thế.
Ví như nếu gặp ai trong hoàn cảnh khó khăn, đau khổ, bệnh tật, túng thiếu… thì ta thể hiện sự cảm thông, thấu hiểu bằng cách thử đặt vị trí mình trong vị trí người ấy vậy. Mối quan hệ giữa người với người vô cùng khăng khít. mình có thông cảm, yêu thương, giúp đỡ người khác thì mới nhận được cách đối xử như vậy.
Còn khi gặp những người giàu có hoặc nổi tiếng thì đừng tỏ ra o bế, nịnh bợ, khen ngợi họ quá lời. Có người thấy người hơn mình thì ghen tị vì cho rằng họ may mắn, cuộc sống viên mãn không ai bằng. Nhưng thực tế là họ cũng như chúng ta mà thôi cũng có những lo lắng, muộn phiền riêng, vì ở cõi người họ cũng đang cần phải học những bài học cuộc sống của chốn nhân gian mà thôi.
Ở khía cạnh khác, Khổng Tử nói: “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân“, nghĩa là: Điều gì bản thân mình không muốn thì chớ làm cho người khác. Hãy xem việc của người cũng như việc của mình. Không nên Người quân tử chính là như vậy, không ép buộc, cưỡng chế người khác, chỉ một lòng lấy thiện đãi người. Cả trong lễ nghi phương Đông và phương Tây, việc tôn trọng sở thích, quan điểm của người khác đều là biểu hiện của văn hoá, của sự thanh lịch.
Thực ra, chỉ có người hiểu biết mới dùng trí huệ thanh tịnh hóa giải tranh chấp, dùng thiện lương hoá giải hận thù, cuộc sống này mới có thể hoà hợp, viên dung, tươi đẹp hơn lên vậy.
Kate Nguyễn
Đừng khó chịu với những nỗi đau trong cuộc sống, hãy gửi lời cảm ơn tới chúng
Ghi nhớ “3 – KHÔNG” để cuộc sống hạnh phúc ngập tràn